Mùa hoài niệm

Tranh minh họa: V. Dương
Mùa đông. Sương mịt mờ phong kín lối đi, mắc chiếc áo thênh thang lên khoảng không vời vợi. Sương dày hơn, như trêu đùa, như thách đố những tia nắng mỏng manh, nhấn chìm mọi thứ trong gam màu trắng xóa. Cây cối buông mình trút lá, trơ ra cành nhánh khô gầy, khẳng khiu, run rẩy trong màn sương bảng lảng. Gió từ bốn phương kéo về, lúc hiền hòa khi dữ dội, vờn nhau rong ruổi cả ngày lẫn đêm. Gió mang theo cái lạnh cắt thịt cắt da, khiến những cánh chim mải miết thiên di tìm nơi nắng ấm, khiến kẻ lữ hành thảng thốt ngóng trông về một chốn bình yên.
Trong bốn mùa của trời đất, có lẽ mùa đông dễ khiến cho người ta suy tư, nhung nhớ. Bởi mùa xuân rực rỡ quá, mùa hè thì ồn ã, mùa thu mang dáng vẻ mộng mơ. Chỉ có mùa đông là hoàn toàn tĩnh lặng. Thiên nhiên trầm mặc ấy như con tàu ngược thời gian đưa ta tìm về những hồi ức cũ xưa…
Ta nhớ mẹ nơi quê nhà, mỗi sớm mùa đông khi trời còn nhờ nhợ, khi ngày chưa tỏ mặt đã trở dậy quét lá, nhóm lên lọn khói chờn vờn. Tiếng chổi loẹt xoẹt quẹt vào lòng ta niềm nhớ khôn nguôi mỗi khi nghĩ về. Âm thanh ấy như chiếc đồng hồ báo thức, giúp ta luôn thức dậy đúng giờ, không bị cơn ngái ngủ kéo xuống chiếc giường ấm áp, nhờ vậy mà ta không bị trễ học như những bạn bè trang lứa.
Ta nhớ dáng mẹ ngồi thu lu bên bếp lửa, nhớ mùi thơm của củ khoai lùi, của trái bắp nướng, của nắm cơm mẹ để phần cho ta ấm dạ những ngày đông. Ta nhớ dáng mẹ ngồi đan áo, tỉ mẩn nối từng sợi chỉ dệt thành tấm áo ấm áp cho lũ con kịp mặc khi gió đông về. Nhớ chiếc bóng của mẹ theo ánh đèn dầu hắt lên vách thành một vệt to dài, lung lay theo cơn gió lùa qua khe cửa. Ta nhớ lời nhắc nhở của mẹ, mặc ấm vào nghe con, mỗi khi ta ra khỏi nhà hay trước lúc đi ngủ. Nhưng tuổi nhỏ ham chơi, đâu để ý lời mẹ dặn, để rồi khi ốm đau bệnh tật, mẹ thức thâu đêm chăm sóc ta nằm sốt li bì.
Ta nhớ tiếng ho khúc khắc của ngoại những lúc trở trời. Nhớ bình trà ấm nóng ngoại đựng trong chiếc bình làm bằng vỏ dừa gọt đẽo công phu. Nhớ ta của thời thơ bé thích lăng xăng quanh chân ngoại, bắt chước ngoại uống trà, nhăn mặt lè lưỡi vì vị đắng vị chát trong lần đầu nhấm nháp, sau quen thành ghiền lén ngoại uống hoài, rồi lỏn lẻn cười mỗi lần bị ngoại bắt gặp. Ta nhớ những câu chuyện đời xưa ngoại kể, những hoàng tử công chúa nàng tiên theo ta vào giấc mơ màu hồng. Ta nhớ cả những lúc ngoại ngồi lặng lẽ nén tiếng thở dài khi kể về cố xứ, nơi ngoại lìa xa trên con đường dấn thân lập nghiệp, một chốn xa xôi mà khi ấy ta chưa thể hình dung.
Ta nhớ những người thân yêu đã bỏ ta về nơi vô định. Giọt nước mắt lăn dài theo nỗi nhớ niềm thương. Ta nhớ những mối duyên ngắn ngủi chợt đến chợt đi trong cuộc đời, những chia lìa mất mát, những vui buồn sướng khổ đã trải qua, để thấy trân quý những gì đang hiện hữu, những người còn lại quanh mình…
Mùa đông như quãng trầm trong khuông nhạc nhiều cung bậc, giúp ta lắng đọng lòng mình, để ta có phút giây tĩnh tại giữa dòng trôi mải miết của thời gian, của bộn bề cuộc sống…
Tản văn: Hoàng Ngọc Thanh .
2 giờ trước
2 giờ trước
4 phút trước
1 giờ trước
26 phút trước
35 phút trước
39 phút trước
1 giờ trước
2 giờ trước
3 giờ trước
3 giờ trước